Sự thật trần trụi bên trong các câu lạc bộ thoát y

Đăng bởi Lê Bình on Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012 | 01:00

(Ngoi sao 24h) - Điểm dễ nhận thấy nhất ở hộp đêm là những người đàn ông chỉn chu kín đáo trong bộ vest đắt tiền và các cô gái trẻ gần như trần như nhộng.
Các vũ công ở Windmill tất bật thay quần áo trước khi ra nhảy múa phục vụ khách làng chơi. Ảnh: Guardian
10 giờ đêm tại câu lạc bộ Windmill, London, một vài cô gái bắt đầu cởi quần áo ở lối ra của tầng hầm ẩm thấp bên ngoài ba phòng thay đồ chật kín. Ngoài trời mưa không ngớt cộng với con đường gần đó đang sửa dở dang tạo nên sự hỗn độn. Một trong ba căn phòng thay đồ đã bị ngập từ đêm qua, và những mảng trần lở xuống. Hai phòng còn lại đã đầy người. Bởi thế, các cô gái phải cởi đồ ở bất cứ chỗ nào còn trống. Phía dưới, mùi keo xịt tóc, nước hoa trộn lẫn với mùi hôi của nước thải tràn vào từ những cống ngập nước của Soho - khu đèn đỏ nổi tiếng tại London.
Các cô gái phải mặc những chiếc áo gió chống mưa, đi những chiếc giày tập bẩn thỉu và tất bó sát người ngả màu cháo lòng. Họ ăn những chiếc bánh mì kẹp thịt ngấy mỡ, tay bịt mũi, miệng phàn nàn về mùi hôi. Họ mất khoảng một tiếng để biến mình thành những con công xinh đẹp, trang điểm thật đậm, khoác trên mình những chiếc váy bồng bềnh, trong suốt và áo ngực có in hình da báo.
Rất nhiều phụ nữ ở đây tối nay là người Rumania. Họ tán chuyện với nhau bằng tiếng mẹ đẻ và chỉ chêm những câu tiếng Anh khi họ cần sự giúp đỡ của "má", một phụ nữ thân thiện từ Bắc Ireland, giúp họ làm công việc trang điểm. "Má" nhìn còn trẻ hơn phần lớn các vũ công ở đây nhưng họ vẫn gọi cô là "má" khi họ cần cô dán lông mi giả (thứ cô lấy họ với mức giá 3 bảng Anh một đôi), hoặc khi họ cần mua một đôi tất giấy, hay những chiếc quần lót bằng ren trong suốt mà "má" giữ trong chiếc hộp đỏ bằng kẽm. Một trong hai đầu bếp của câu lạc bộ bước vào phòng với khay bánh sandwich cho các vũ công. Sau đó, mời họ uống cà phê trong những chiếc cốc nhựa đỏ được xếp cao thành hình tháp.
Một cô gái mới, dáng vẻ vẫn còn e thẹn, đến cùng với chị gái đang làm vũ công tại đây để xem xét liệu cô có kiếm được cơ hội làm việc ở đây hay không. Cô nhìn quanh, hồi hộp một lúc cho đến khi con trai của ông chủ câu lạc bộ, Daniel, bước vào phòng thay đồ, ngắm nghía cô gái. Chẳng biết điều kiện là gì, nhưng cô đã vượt qua cuộc kiểm tra.
"Được, cô ấy xinh đẹp", hắn nói với "má" mắt liếc sang phía hành lang, nơi các cô gái đã chuẩn bị xong.
"Xin chào, tình yêu của tôi. Các cô nên đậy những chiếc bánh sandwich này vào, ở đây ẩm thấp quá. Xin chào những cô gái xinh đẹp."
Các cô gái tiếp tục kéo đến tới cho đến tận 11 giờ đêm, khi câu lạc bộ đầy các vũ công, đó cũng là thời điểm ưa thích của Oscar Owide, chủ câu lạc bộ.
"Đi từ ngoài vào đây mùi hôi như nước đái mèo vậy", một cô gái vừa tới nói.
"Sao, thế nào rồi?", một cô khác hỏi thăm người bạn đồng nghiệp mới trở lại làm việc sau mấy tuần đi vắng.
"Đau lắm."
"Trông chúng thế nào?"
"To hơn một chút. Nhưng hãy đợi xem các "chuyên gia" nói gì."
"Ừ, ít nhất cô cũng đã giải quyết được nó."
Một vũ công khác thầm thì rằng cô gái đã thay hai túi silicon chứa các loại hóa chất công nghiệp ra để độn ngực bằng một loại khác được cho là ít nguy hiểm hơn.
Khi đã sẵn sàng, các cô gái gấp lại bộ quần áo họ mặc khi đến, đưa điện thoại, túi xách cho "má" giữ, và đi lên tầng hai trên những đôi giày đế nhọn và cao lênh khênh. Ở đó, mỗi người đàn ông trả 20 bảng để xem các cô thoát y, và biểu diễn những điệu nhảy mà trên hóa đơn tính tiền câu lạc bộ gọi chúng bằng cái tên phóng đãng: "Vũ điệu thân mật".
Owide đã đồng ý tiếp phóng viên ảnh và tôi, để chúng tôi có thể mô tả lại bức tranh chân thực về hoạt động của Soho trong vòng 24 giờ. Cuối cùng chúng tôi đã làm ông ta bực, và ông ta tống chúng tôi ra đường, miệng không ngớt chửi rủa. Lúc đó khoảng giữa 12 giờ và 1 giờ sáng, khi công việc của chúng tôi vẫn còn dang dở.
Trong một lần tiếp xúc trước đó, hai bên ít căng thẳng hơn, Owide đã mời tôi ở lại tầng 2 của câu lạc bộ khoảng một tiếng, để quan sát các hoạt động của nghề kinh doanh vũ thoát y, và để nghe ông ta nói về tình yêu ông ta dành cho Soho cũng như công việc ông ta đã làm trong suốt cuộc đời. Thật khó để nói chuyện với Owide, bởi ông ta không thể nào ngồi yên được lấy 30 giây. Cứ mỗi lần ngồi xuống, cuộc nói chuyện của chúng tôi lại bị cắt ngang vì Owide phải chạy ra chào những người khách mới, để tôi ngồi đó nhìn cả vũ trường khổng lồ với những ánh đèn nhấp nhoáng màu tím chiếu lên cuốn sổ ghi chép của tôi, và giúp tôi tránh nhìn lên sân khấu.
Lúc 11 giờ đêm, lượng khách mới chỉ lấp đầy bốn chiếc bàn, và ở quầy bar có đến 50 cô gái.
"Chúng tôi cần ít nhất là 40 tới 45 cô", Owide nói. "Để khách hàng có nhiều lựa chọn, hoặc để họ có thể nhảy với các cô gái khác nhau, tùy theo sở thích."
Oscar Owide
Oscar Owide, chủ câu lạc bộ Windmill, London. Ảnh: Guardian
Điểm trái ngược dễ nhận thấy nhất ở hộp đêm là những người đàn ông chỉn chu kín đáo trong bộ vest đắt tiền và các cô gái trẻ gần như trần như nhộng. Phần lớn khách hàng đến đây trong những bộ vest. Những phụ nữ thì mặc nội y và những chiếc váy ren mỏng đến mức thậm chí không che được đồ lót của họ hay bất cứ thứ gì khác trên người. Phần lớn các cô để tóc dài thả sau lưng.
Một cô gái vừa mới nhảy múa xung quanh cái cột lê bước rời sân khấu, mang theo chiếc áo khoác cô vừa trút bỏ trong lúc nhảy. Sẽ là quá lời nếu nói cô ấy đang bực dọc, nhưng rõ ràng tâm trạng của cô rất không tốt. Đôi giày cao gót của cô thật đặc biệt, nó bằng nhựa trong suốt, đế phía trước đệm cao đến 4 centimet, với ánh đèn xanh nhấp nháy phát ra từ đó theo mỗi bước cô đi.
"Các vũ nữ đều giống nhau, nhưng cũng có điểm khác biệt. Mỗi người là một cá thể. Họ đều có cách nhảy riêng. Đây là một cô gái đẹp", Owide nhìn cô gái đang bước lên sân khấu. "Theo ông thế nào là đẹp?" "Chân đẹp, dáng đẹp, tóc đẹp. Tất cả các vũ nữ ở đây đều đẹp cả. Tôi không nghĩ là chúng tôi có vũ nữ không đẹp."
Owide nhìn cô gái và đút tọt một vài quả nho lấy từ đĩa hoa quả vừa gọi vào miệng. "Chúng tôi có các cô gái từ Ba Lan, Czechs, Rumania. Tất cả đều từ các nước đông Âu." Owide bóc một quả phúc bồn tử Trung Quốc để ăn. "Hãy ăn một quả đi, rất tốt cho cô đấy."
"Có cô đã làm ở đây 16 năm. Quả là quá dài. Nhưng cô ấy rất xinh đẹp và thời gian không làm khó được cô ấy. Phần lớn các vũ nữ làm việc ở đây khoảng 8 năm. Làm việc ở đây thích lắm. Họ được trả nhiều tiền. Câu lạc bộ cũng khá tiện nghi."
Một người đàn ông có vẻ ngoài cau có, già nua, đeo kính, với mái tóc hoa râm vừa ngồi xuống bàn cùng với ba cô gái. Ông ta khoảng hơn 60 hay gần 70 tuổi, và các cô gái khoảng 20. Người đàn ông yêu cầu cô trẻ nhất, xinh xắn nhất trong ba cô ngồi cạnh mình. Hai người nắm tay nhau dưới gầm bàn.
"Những ba cô cơ à? Làm thế nào mà anh có đến ba cô?", Owide hỏi người đàn ông, chào đón ông ta đến với câu lạc bộ, và không hề nói gì với ba cô gái. Champaigne được mang tới.
Câu lạc bộ Windmill là một nhà hát cũ vẫn còn sân khấu, và một vòm hình tròn nhỏ phía trên các khu vực ghế ngồi. Một cái cầu thang cuốn phía sau sân khấu, nhưng không dẫn đến đâu cả. Bức tường phía sau được ốp bằng gạch màu bạc sáng bóng. Trên bàn có nến hình chai rượu và dòng quảng cáo: "Vũ thoát y hoàn toàn trong các buồng riêng". Ghế của khán giả nhà hát trên các tầng trên đã được tháo dỡ, để thay vào đó là hai hàng các căn buồng, mỗi hàng có 6 buồng nhỏ, được ngăn cách bằng các tấm màn nhung. Mỗi buồng có đủ chỗ cho 2 người ngồi. Một nhân viên đứng quay lưng lại sân khấu, để mắt tới những gì diễn ra phía trên. Nhìn anh ta có vẻ ngán ngẩm.
Owide đã điều hành Windmill 18 năm, kể từ khi ông ta mua lại câu lạc bộ này từ Paul Raymond. Owide nói ông ta đã làm việc cho nhiều câu lạc bộ ở Soho trong hơn 50 năm qua, nhưng từ chối cho biết tuổi của mình. "Cô có thể hỏi, nhưng tôi sẽ không nói đâu. Đảm bảo với cô là tôi đã hơn 21 tuổi rồi".
Trước khi đến Soho, ông ta điều hành một vũ trường ở Ilford. Báo chí thường nói Owide có một "quá khứ nhiều màu sắc" và miêu tả ông ta như một nhân vật đình đám tại Soho. Owide đã từng bị đình chỉ kinh doanh vũ thoát y một thời gian, được miêu tả là "ma cô dẫn gái lớn nhất nước Anh", và đã vào tù vì tội trốn thuế. Suy đoán cho thấy ông ta có lẽ 81 tuổi.
Trang phục biểu diễn của các vũ công không thể nào ngắn hơn. Ảnh: Guardian
Khách đến mỗi lúc một đông hơn và Owide có vẻ hài lòng. "Tất cả những người khách này đều là người tốt", Owide nói. Một người đàn ông với bộ râu quai nón có hai cô gái ăn mặc hở hang đứng hai bên. Đầu người đàn ông quay hết bên nọ sang bên kia, cứ như thể anh ta đang ở giữa một đám đông tại giải tennis Wimbledon. Đầu tiên anh ta nhìn sang trái rồi sang phải. Người đàn ông gọi một chai vodka (giá 160 bảng). Owide giải thích về khái niệm "người tốt" không có nghĩa là có đạo đức tốt, mà là những người có thể ngồi yên và tiêu tiền vào rượu cùng các cô gái. "Họ có cách ứng xử đặc biệt một cách tuyệt vời."
Suốt buổi tối, Owide có những nhận xét hết sức vui vẻ, lạc quan. Thỉnh thoảng, tôi thấy nhẹ nhõm hơn nếu cúi mặt xuống nhìn vào quyển sổ ghi chép của mình khi nghe những điều giả dối đó. "Cô có thể gọi đó là những giấc mơ của họ", Owide nói. "Tôi nghĩ rằng phần lớn các cô gái ước ao được lên sân khấu và nhảy như thế này một lần trong đời. Họ thấy thích thú với niềm vui đó."
Owide cố gắng nhấn mạnh đến niềm vui của các vũ nữ và những khách hàng ở đây. Ông ta thích nhìn câu lạc bộ như trong bộ phim truyền hình nhiều tập "Carry On" hay những tấm bưu thiếp với hình bãi biển phóng đãng - "thô lỗ, tinh quái, nhưng không bẩn thỉu". Owide có giọng nói lè nhè theo kiểu cổ lỗ từ những năm 1950, với chiếc nhẫn quả phụ của Kenneth Williams hay Terry Scott (hai nhân vật trong phim truyền hình nói trên).
Tôi không cười nổi với những câu nói đùa của ông ta, chắc khuôn mặt tôi có vẻ khó chịu và điều đó bắt đầu làm ông ta bực. Khi tôi hỏi về lương của nhân viên và giá rượu, tôi có thể cảm thấy, ông ta bắt đầu chán ngán về sự có mặt của tôi trong câu lạc bộ. "Cô đang hỏi về công việc kinh doanh. Cô cần phải hiểu sự hài hước của nó", ông ta nói. "Lẽ ra cô nên thử làm việc ở đây đêm nay. Đó là cách tốt nhất để hiểu điều." Tôi chịu không biết đáp lại thế nào.
Mãi một lúc sau Owide mới có thể khiến tôi cười to. ông ta quay sang một nhân viên và nói một cách hào hứng: "Cô ấy hài hước đấy chứ! Khi ngồi ở đây, cô ấy không cả mỉm cười. Tôi đã nghĩ đến những thứ như là khoe thân mình, nhưng điều đó chắc cũng không thay đổi được gì."
"Cô có muốn nhảy không?" Owide hỏi tôi, chỉ lên phía ban công. "Cô không muốn thử nhảy à?" Những cô gái đang dắt tay khách lên tầng. Một cô bị tuột áo ngực khi đang đứng cạnh khách. Cô ấy kéo áo lên một cách chậm rãi.
Windmill mở các cuộc thi tuyển người 7 ngày mỗi tuần. "Chúng tôi luôn tìm kiếm những người xinh đẹp." Owide nói. Ông ta cứ dùng suốt mấy từ "xinh đẹp", "vui vẻ" và "dễ chịu".
Laura 26 tuổi và làm việc ở đây đã được khoảng 5 năm. Cô có gương mặt tươi và thân thiện, theo kiểu sẵn sàng chiều lòng khách hàng, nhưng không thật lòng. Cô cứ liên tục kéo váy xuống che cặp đùi được phun thuốc màu để tạo vẻ rám nắng, cứ như cô rất ngại ngùng khi phải nói chuyện với một phụ nữ đang mặc quần áo. Cô so sánh công việc của mình với những người làm công việc cứu trợ tại các bể bơi. Laura không cho rằng công việc này vui vẻ. Nhận xét tích cực nhất của cô là "Nó không quá tệ đâu. Thật đấy!".
"Trước khi đến đây, tôi chưa bao giờ làm việc này. Khi mới đến, tôi thấy bị sốc khi nhìn thấy các cô gái cởi bỏ đồ. Nhưng sau một thời gian, tôi thấy họ cũng rất tốt và ông chủ cũng tốt. Có một ông chủ tốt cũng giúp chúng tôi bạo dạn hơn", Laura nói, mắt liếc sang phía Owide. "Tôi biết cách nhảy. Chủ yếu là phải vượt qua được giai đoạn đáng sợ để cởi đồ một cách thoải mái hơn".
Cô cũng cho biết ở đây không có mức lương cơ bản nào cả, và các vũ công phải trả phí 60 bảng một ngày cho câu lạc bộ để được quyền làm việc ở đây.
"Ngồi ở bàn nào chúng tôi đều được trả tiền. Khách trả mỗi cô gái 100 bảng một giờ. Một giờ với tất cả các điệu nhảy thì có giá 140 bảng", Laura nói. Với cô tối nay là một tối ít khách và "Tôi chưa kiếm được gì".
Cô cũng cho biết trong 5 năm qua chưa có chuyện gì không hay xảy đến với cô, trừ việc "Tôi thấy mỏi mệt do phải đi giày cao gót cả đêm. Mẹ tôi nói rằng nếu con có thân hình đẹp, hãy cứ làm đi, nhưng bố tôi thì…. Thật sự ông ấy không thấy phiền đến thế. Tất nhiên, đây không phải là công việc mà bố muốn tôi làm, nhưng ít nhất đây vẫn là một công việc".
Đột nhiên cô mất đi vẻ ngoài vui vẻ, cô nói thêm: "Bạn sẽ biết những người đàn ông thực sự thích gì, qua công việc này. Nó làm bạn sáng suốt hơn. Tôi không thể diễn tả bằng lời", Laura đứng lên chuẩn bị từ biệt, cô mỉm cười một lần nữa. "Tôi phải đi kiếm chút tiền đây".
Daniel Owide đến và khuyên tôi nên đi ra phía trước sân khấu để từ đó nhìn lên phía trên, nơi những nhân viên bảo vệ đang đứng quan sát các căn buồng. Trong mỗi căn đều có một cô gái khỏa thân, quằn quại lắc, cọ xát da thịt của mình vào mặt khách.
Tôi đứng đó một lúc, trông thật lạc lõng với cuốn sổ ghi chép, cho đến khi Oscar Owide nói rằng khách hàng cảm thấy không thoải mái vì tôi cứ đứng đó nhìn và ghi ghi chép chép. Tôi đi xuống dưới tầng.
Trong văn phòng ở dưới tầng hầm, nơi treo đầy những bức ảnh của các vũ công, đồ trang trí cho Noel, những cái đệm ngồi kiểu nửa đệm, nửa sofa, Owide tiếp tục bào chữa cho ngành kinh doanh vũ thoát y.
"Rất nhiều phụ nữ cho rằng các cô gái ở đây bị bóc lột và sau đó khi họ đến một câu lạc bộ đêm, họ hiểu ra điều ngược lại, rằng những người đàn ông mới là người bị bóc lột. Họ nhận ra vũ thoát y là công việc rất vui, không phải là nô lệ, không có ai bắt buộc được người khác làm gì mà họ không muốn", Owide nói. "Các cô gái rất thích đến làm việc ở đây. Đấy là tôi nói về các cô gái đang làm việc ở đây - tôi không thể nói thay cho những câu lạc bộ khác. Họ thích thú khi mỗi tối họ được làm đẹp cho mình".
"Những bài báo ngớ ngẩn cho rằng… ", Owide dừng lại nhìn tôi một cách khó chịu. "Những phụ nữ ngớ ngẩn cho rằng các cô gái đã bị bóc lột. Họ không bị bóc lột. Chúng ta không nói về thời mà phụ nữ phải đấu tranh cho quyền của họ. Các vũ công ở đây là những cô gái hiện đại, những người không thấy có vấn đề gì khi trút bỏ quần áo của mình".


XEM THÊM CHỦ ĐỀ : , , tin tức 24h tin tuc ngoi saoTin hotHậu trường Showbig, Scandal, thoát y, câu lạc bộ Windmill, hộp đêm

Bài viết liên quan

0 nhận xét:

Đăng nhận xét