Nát đời hoa vì người bố phóng đãng

Đăng bởi Unknown on Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013 | 00:30

Ngôi Sao 24h - Bố tôi trần như nhộng, quấn lấy một cô gái còn khá trẻ, không mảnh vải che thân. Nhìn kỹ lại, tôi thấy người đó quen quen.
Đó chính là cô giáo tiếng Anh của tôi.

Tôi có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Nhà tôi ở giữa thành phố Hải Phòng. Năm tôi học lớp 11 chuyên Văn thì mẹ bị chuyển công tác đến huyện khác, xa trung tâm thành phố. Mẹ tôi đem theo em trai nhỏ để tiện bề chăm sóc. Tôi ở lại thành phố với nhiệm vụ giữ bố.
Bố tôi lúc đó đã 50 tuổi nhưng trông vẫn còn khá trẻ và phong độ. Mỗi khi đưa tôi đi học hay họp phụ huynh, cô giáo và bố mẹ các bạn tôi vẫn trầm trồ: “Bố H. đẹp trai ghê”.
Vì khá đẹp trai, lại có tiền nên bố tôi khiến rất nhiều cô gái mê mẩn. Từ những cô gái ế lắm tiền đến những cô gái con nhà lành đều đem lòng yêu mến bố tôi. Nhiều người còn mua quà bánh, quần áo lấy lòng tôi, nhưng tất nhiên, tôi tỏ ra rất khó chịu.
Một hôm, trong lúc dọn phòng bố, quét gầm giường, tôi nhìn thấy một quyển sách photo khá lạ. Tò mò, tôi mở ra xem. Đó là một quyển sách nói về tình dục, các tư thế quan hệ, các truyện sex, tổng hợp từ "Tố Nữ kinh" và "Ngọc Nữ tâm kinh". Mới đầu tôi thấy sợ, run rẩy, đỏ bừng mặt, không dám đọc. Thế nhưng hôm sau, tôi cứ nghĩ mãi về quyển sách ấy.
Do dự mãi, tôi quyết định mang vào nhà vệ sinh ngồi đọc. Những con chữ và hình ảnh trong sách cứ ám ảnh tôi, khiến tôi vừa tò mò vừa ghê sợ. Tôi hoang mang với những câu hỏi: “Quyển sách này là của ai? Sao bố lại có?”.
Một buổi trưa bị cảm lạnh, tôi xin nghỉ học buổi chiều. Về đến nhà thấy xe bố đỗ ở trong sân, tôi rất ngạc nhiên. Tôi và bố không bao giờ về nhà buổi trưa cả. Trường xa nhà nên tôi hay ở lại buổi trưa. Đoán bố về ngủ nên tôi không gọi, mở cửa vào nhà. Lên đến tầng 2, tôi thấy cửa phòng bố khép hờ, định qua xem bố ngủ chưa. Gần bước đến cửa phòng, tôi nghe thấy âm thanh lạ, rồi cả những tiếng cười rúc rích.
Qua khe cửa khép hờ, một cảnh tượng đến giờ tôi cũng không thể nào quên: bố tôi trần như nhộng, quấn lấy một cô gái còn khá trẻ, không mảnh vải che thân. Nhìn kỹ lại, tôi thấy người đó quen quen. Đó chính là cô giáo tiếng Anh của tôi, nơi tôi học thêm mà bố vẫn hay đưa đón tôi hằng ngày. Tôi chết đứng trước cảnh tượng hai con người mà tôi yêu quý, kính trọng ngang nhiên diễn cảnh giường chiếu trên chính chiếc giường của bố mẹ tôi.
Nước mắt tôi trào ra. Tôi ghê tởm và căm phẫn. Hai con người kia đang quá mải mê không còn biết đến trời đất gì nữa. Bỏ chạy ra khỏi nhà, tôi phi xe như điên. Tôi đau đớn và hoảng loạn. Cảm giác bất lực, thấy có lỗi với mẹ trào dâng. Tôi lấy điện thoại định gọi cho mẹ, nhưng lại thôi. Tôi biết nói gì với mẹ đây? Trước lúc đi, mẹ đã tin tưởng và dặn dò tôi như thế nào? Tôi thấy thương mẹ và thương chính bản thân mình nữa. Tôi cứ phóng xe đi lang thang khắp thành phố, không biết nên đi đâu về đâu.
Những ngày sau đó là những tháng ngày như địa ngục. Tôi không buồn nói chuyện với bố. Tôi cảm thấy ghê tởm xen lẫn cái cảm giác coi thường ông. Tôi bỏ học môn tiếng Anh, lấy cớ là muốn thi khối A. Tôi thay đổi hoàn toàn, học hành sút kém. Từ một cô học sinh ngoan ngoãn, xinh xắn, tôi trở thành học sinh cá biệt, một đàn chị có tiếng ở trường. Bố tôi suốt ngày bị gọi lên văn phòng thầy hiệu trưởng vì những phiền phức do tôi gây ra.
Tôi hay kiếm chuyện để cãi bố nhiều hơn. Trong phút giây nóng giận, ông mắng tôi: “Đồ mất dạy”. Lần đầu tiên trong đời ông tát tôi. Tôi ôm má bảo: “Ông có tư cách gì đâu mà dạy tôi. Đừng có dối trá nữa!”. Bỏ mặc bố chết sững, tôi bỏ chạy trong ngày mùa đông lạnh giá, chỉ với manh áo mỏng manh. Tôi chỉ muốn chạy thật nhanh để ông không bao giờ có thể hối hận mà tìm được tôi.
Đêm đó, tôi lang thang trên đường, nhiều kẻ tưởng tôi là gái, bám theo và gạ gẫm. Tôi mặc kệ, đến khi nhận ra mình không có điện thoại, không có tiền và không nơi để về thì một chiếc xe hơi đời mới đỗ lại. Cửa kính mở, người đàn ông thò đầu ra hỏi: “Bé lang thang ngoài đường bây giờ lạnh lắm, lên xe anh đưa về nhà”.
Nát đời hoa vì người bố phóng đãng, Bạn trẻ - Cuộc sống, Tam su hay, gia dinh, co bo, doi con gai, ngoai tinh, phan boi, con ngoan, hu hong, hotgirl, co giao, sa nga, lang thang, dan ong co vo, danh ghen, cuop chong
Tôi muốn đi đến một nơi không ai biết tôi là ai và gia đình không có thể tìm được tôi (Ảnh minh họa)
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp nhưng từng trải, chắc chỉ tầm hơn 30 tuổi, ló đầu ra hỏi tôi. Lúc đó chân tôi mỏi rã rời, nhìn mặt người đàn ông không có vẻ là người xấu nên tôi gật đầu đồng ý. Tôi lên xe, ngồi khóc. Chú chở tôi vào quán cà phê. Sau ly ca cao nóng, tôi vừa khóc sướt mướt về kể cho người đàn ông xa lạ mọi ấm ức mà tôi cố giữ bấy lâu. Người đàn ông lắng nghe một cách lịch thiệp, sau khi thấy tôi hết cơn thổn thức thì đưa cho tôi một chiếc khăn giấy, sau đó chở tôi về nhà.
Bố tôi hốt hoảng đi tìm tôi. Khi tôi về nhà, ông cũng không đánh mắng gì. Ông xin lỗi và hứa sẽ chấm dứt mối quan hệ đó. Tôi tin ông. Tôi cho ông một cơ hội và sẽ không kể chuyện của ông với mẹ.
Sau lần đó, tôi gặp chú ấy nhiều hơn. N., người đàn ông ấy, có thể kiên nhẫn ngồi nghe tôi huyên thuyên đủ thứ chuyện, từ trường lớp bạn bè đến những rắc rối của lứa tuổi mới lớn. Tôi hay nói dối đi học thêm buổi tối rồi gửi xe nhà bạn để ra gặp chú ấy. Chúng tôi cùng đi xem phim, đi chơi, đi ngắm biển. Chú ấy nuông chiều tôi như một cô công chúa nhỏ. Tình cảm của tôi với người đàn ông ấy cứ lớn dần lên.
Chú khuyên tôi phải thương và thông cảm cho bố, tôi cũng dần tha thứ cho bố. Nhưng một hôm, tôi lấy điện thoại của bố để chụp ảnh. Thấy tin nhắn đến, tôi tò mò mở ra đọc. Tin nhắn gửi từ một số máy lạ: “Chồng em lên tàu rồi, tối nay mình gặp nhau chỗ cũ nhé. Anh lên lấy phòng rồi gọi em. Yêu anh”.
Tôi đỏ bừng mặt. Hóa ra bố lừa tôi. Bố không hề thay đổi. Bố không coi tôi và gia đình này ra gì. Bố đã hứa và thề thốt với tôi như thế nào? Cảm giác thất vọng, trống rỗng xâm chiếm. Quá chán nản, tôi gọi điện cho chú. Tôi bảo với chú rằng tôi buồn quá, tôi muốn uống rượu. Chú không đồng ý, nhưng tôi cứ nằng nặc: “Nếu chú không đến, cháu sẽ uống một mình. Cháu say mà có xảy ra chuyện gì chú sẽ phải hối hận đấy”.
Thế nhưng, đó có thể là quyết định sai trái nhất cuộc đời tôi. Hôm đó, tôi không rõ mình đã uống bao nhiêu nữa, chỉ biết là tôi cảm thấy nóng mặt, thấy quay quay, thấy muốn làm một chuyện điên rồ. Lúc ngồi lên xe đi về, tôi chủ động ôm ghì lấy chú và hôn. Tôi không muốn về nhà hôm nay. Chú cũng không phản đối. Tôi đòi chú đưa vào khách sạn.
Người đàn ông ấy bình thường dịu dàng là thế, ấy vậy mà khi bên cạnh tôi chẳng khác nào con mãnh thú. Tôi đau đớn thét lên, hai bàn tay cấu lên vai người đó thành vết. Đời con gái của tôi bị lấy đi như thế. Nhìn vết máu thấm trên ga giường, chú ôm tôi xin lỗi và hứa đời này sẽ yêu thương và bảo vệ tôi, không để tôi phải khóc nữa. Tôi như say trong tình yêu của mình, tôi mơ mộng và yêu chú nhiều hơn.
Tình yêu mê muội đó không kéo dài được bao lâu. Khi vợ chú ấy biết, chị ta đến trường tôi đánh ghen. Tôi bị đánh, bị xé áo, bị chửi là “con cướp chồng người”. Tôi không đánh trả, không khóc. Tôi biết tôi sai nên mặc cho chị ta đánh đập, giày xéo lên thân xác tàn tạ của tôi. Thế nhưng, vẻ mặt bất cần ấy càng khiến chị ta nổi điên: “Con ranh con đã đi làm đĩ, còn không biết xấu hổ, trơ tráo”.
Cả trường đổ ra xem, quay phim chụp ảnh. Những đứa trước đó bị tôi bắt nạt thì hả hê. Tôi trở thành tâm điểm của sự dèm pha. Đi đến đâu cũng nghe thấy mấy tiếng đại loại: “Tưởng H. hotgirl, nhà giàu, thế nào mà phải đi yêu thằng già để đú” hay “có xinh thế chứ xinh nữa tao cũng chẳng thèm”, “cho đáng đời”.
Còn người đàn ông tôi yêu thì biến mất, không một tin tức. Tôi cũng không muốn đi tìm. Quá nhục nhã, tôi bỏ học ở nhà, còn bố tôi thì tìm đủ mọi cách để cho tôi quay lại trường học. Ông nịnh nọt, hứa sẽ cho tôi chuyển trường khác, mua xe mới và điện thoại mới cho tôi, nhưng tôi có chuyển đến trường nào trong thành phố thì cái dớp ấy vẫn theo tôi thôi.
Đến khi nịnh tôi không được, ông quay sang dọa dẫm và đòi đuổi tôi ra khỏi nhà nếu tôi không chịu đi học. Mẹ cũng gọi điện về mắng mỏ tôi. Mẹ nghĩ tôi là đứa con gái hư hỏng và dọa rằng sẽ xin nghỉ việc để về nhà kèm cặp, dạy dỗ lại tôi.
Giọt nước tràn ly, tôi xách quần áo bỏ đi cùng với hơn hai triệu đồng tiền tiết kiệm. Tôi vứt sim điện thoại vào thùng rác và ra bến xe. Tôi hoang mang không biết đi đâu. Tôi muốn đi đến một nơi không ai biết tôi là ai và gia đình không có thể tìm được tôi.

XEM THÊM CHỦ ĐỀ : , , ,  ,  tin tức 24h tin tuc ngoi saoTin hotHậu trường Showbig, Scandal


Bài viết liên quan

0 nhận xét:

Đăng nhận xét